Làm gì có kiếp sau
- Nó và người ấy quen nhau qua Dung, học cùng đại học với nó. Người ấy mến nó và nó cũng thế. Người ấy ra trường, đi làm trước, đã định kế hoạch rõ ràng. Nó đi làm được một năm thì hai đứa tính chuyện làm đám cưới.
Yêu nhau bốn năm rồi còn gì, bốn năm hạnh phúc chuẩn bị đi đến niềm hạnh phúc to lớn hơn thì bố mẹ anh vô tình biết em út của nó bị tâm thần, không đời nào ông bà chịu cho anh lấy người có gien bệnh tật ấy. Họ nhất quyết cấm cản, dùng mọi lý lẽ phân tích, và hình như anh đã hiểu ra, để rồi nó đau khổ, người ấy cũng chẳng hơn gì. Sau bao phen chia tay rồi nối lại, thấy không có tương lai, thôi đành... Nó và người đó xa nhau. Làm trong cùng thành phố chỉ cách nhau 15 phút chạy xe mà suốt nửa năm nay rồi không gặp.
Bỗng nhiên hôm đó, thứ bảy rảnh rỗi, nó nghĩ mùa đông sắp đến rồi quần áo khó khô, phải sắm cái máy giặt. Cứ lúc nào cần làm việc gì lớn một chút là nó lại chỉ có thể nghĩ đến người đó, có lẽ đã thành một thói quen rồi. Nó liền nhắn tin nhờ anh chọn giùm và giám sát thợ lắp đặt hộ. Người ấy chạy thẳng xe đến trong vòng nửa tiếng, không như mọi khi nó phải chờ dài cổ. Xuất hiện trước mặt nó là một con người thật lạ, quần áo chỉnh tề với bộ vét rất chững chạc, giầy bóng lộn, đầu tóc nề nếp.... Hơi ngỡ ngàng nhưng nó cũng không đoán được ra thế là thế nào.
Mọi việc xong xuôi, anh chào nó ra về. Chia tay nhau nó quay bước đi, được mấy bước thì người ấy gọi dặn với theo: “Nhớ đi cẩn thận nhé”. Nó nhìn đi chỗ khác, buông một câu “vâng” rồi lại bước tiếp. Thêm mấy bước người đó lại gọi với: “Anh bảo, em phải chịu khó ăn và giữ gìn sức khỏe.....” nó không dám quay lại, vừa đáp “vâng” vừa cố bước đi.
Nó bước mà đâu biết thời khắc ấy đã đánh dấu một bước ngoặt chấm dứt tất cả, thay đổi hoàn toàn, và một trang mới của cuộc sống bắt đầu mở ra. Về tới nhà rồi mới thấy cảm giác tê tê, cay cay sống mũi. Nó nhớ lại lời anh nói khẽ: “Em cứ khóc đi, cho nhẹ lòng, anh xin lỗi!”. Nó quay người chạy vào nhà, không ngăn cản được, cứ thế khóc ngon lành…
Nó nhớ mãi những lời cuối cùng người ấy nói: “Nếu có kiếp sau nhất định anh sẽ bù đắp, không để em bị thiệt thòi”.
Sáng chủ nhật Dung đến chơi, nó thấy hơi lạ vì vừa mới tuần trước gọi điện Dung nói em rất bận… Hai chị em ngồi tâm sự cả buổi, nghe Dung hỏi: “Chị đi đám cưới không?” nó lại ngỡ Dung vẫn nhớ đám cưới của đứa bạn ở quê nó kể hôm trước, liền nói: “Chị say xe, chẳng thu xếp đi được đâu”. Hẳn lúc ấy Dung đã ngạc nhiên lắm khi thấy nó vẫn tỉnh khô như thế, Dung nói: “Em cũng được mời”, nó giật mình lờ mờ nhận ra điều gì đó, bèn hỏi lại: “Cưới ai cơ?” Dung ớ người: “Chắc anh H. không mời chị?”.
“Chị vừa gặp hôm qua, có thấy nói gì đâu”.
Rồi nó im lặng, bao nhiêu ký ức ùa về hành hạ con tim nhỏ bé, đã chuẩn bị tâm lý nhưng sao vẫn thấy quá bất ngờ, quá đau đớn như vậy? Rồi mắt cứ thế chong chong cho tới tận sáng...
Lời bố mẹ nỉ non hôm nào, giờ mới lọt vào được tai nó: “Cô Ngoan nói công ty đang cần người biết về xuất nhập khẩu, con về tỉnh làm xem sao chứ lang thang mãi ở đất Hà Nội mẹ thấy không yên tâm”. Nó liền gọi điện cho cô Ngoan.
Vậy là chính thức đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình tốn nhiều nước mắt. Chờ đến kiếp sau mà làm gì, sống hết kiếp này cho trọn vẹn đi đã, mạnh mẽ lên!